Đâu còn lá rụng khẽ khàng bay
Gió tới đưa thêm lạnh lẽo ngày
Cánh vạc chơi vơi trong cõi nhớ
Lòng mình quạnh quẽ ở chân mây
Thênh thang mộng đã dường như cạn
Lãng đãng buồn trôi bỏ lại đầy
Cũng bởi không duyên nên lỡ hẹn
Ta & người dỗ mãi cuộc tình say.
Cánh nhạn xa đàn chấp chới bay
Hoàng hôn lặng lẽ tiễn đưa ngày
Bâng khuâng lá đổ chiều buông nắng
Khác khoải sương tràn gió đuổi mây
Mộng níu còn chăng tình đã cạn
Châu sa dứt chửa hận luôn đầy
Sao đành rũ bỏ lời ân ái
Lối cũ ta về giọt lệ say
Sao cuộc tình mình giống lá bay
Gió se sắt lạnh đếm từng ngày
Cho hồn lạc lõng vào miền nhớ
Để dạ âu sầu gửi bóng mây
Sóng biển muôn năm đầu đã bạc
Ái ân một buổi mộng chưa đầy
Nợ duyên rẽ lối thì xin hẹn
Kiếp tới Em & người mãi đắm say